Chào mừng quý bạn đến với blog Chuỗi Ngọc.

Pages

Friday, July 16, 2010

Chot Chiec La Vang


Chợt Chiếc Lá Vàng


trở trời
lặng lẽ mùa thay lá
xa vắng
chạnh lòng gió thôi bay
chợt chiếc lá vàng
sao chưa rụng?
tương tư nằm đợi chết trên cây

___________
Tháng 7.2010

Tuesday, July 13, 2010

Song Nguyet




Song Nguyệt


Đàn buông réo rắt bên song nguyệt
Oán trách ông tơ khéo cợt đùa
Thiếu nữ như hoa sầu gối chiếc
Hiên ngoài trăng đến vén rèm thưa

Monday, July 12, 2010

Bai Tho Hai Dua

Bài Thơ Hai Đứa


để thơ hai đứa gần nhau
cho tay bấu áo
cho đầu tựa vai
cho vành môi ấy chia hai
nửa trong quấn quít
nửa ngoài buông lơi

để thơ hai đứa hai nơi
cho bàn tay với
kéo môi lại gần
nửa vành dậy sóng lăn tăn
hương men thiếu nữ
tần ngần nửa kia

để thơ hai đứa thức khuya
đại dương rướm lệ
sầu chia đôi bờ
vết son đến khát mong chờ
nhẹ hơi thở hớp
dòng thơ ngực mềm

để thơ hai đứa chung đêm
chiều dài nỗi nhớ
gối trên nỗi buồn
chia đôi sợi tóc yêu đương
nửa khuya trở giấc
cho hờn đậm sâu

để thơ hai đứạ chỗ nao
chỉ hai đứa biết lối vào môi ngoan
tay thừa hóa bướm đa đoan
vòng chân vuốt nụ
nhụy tràn thân hoa

để thơ hai đứa chung nhà
tự nhiên Mưa Nắng quyện hòa thành giông
áo em mỏng ở đôi bồng
thương anh nhẹ đắp chăn bông
say nhìn

__________________
7/2005

Friday, July 9, 2010

Buong



Buông...


màn đêm giá buốt phà hơi thở
lối vắng nằm nghe sương khói lay
ghế trống ngủ vùi trong nỗi nhớ
hàng cây đứng thức vỗ về tay

________________
Tháng 7.2010

Wednesday, July 7, 2010

Mua Thu Chet



Mùa Thu Chết


Xin đừng khoác sắc mùa thu chết
Trong mắt của anh lá trở vàng
Đừng nhé choàng em màu áo nguyệt
Đêm buông dạ khúc nhớ cung đàn

Monday, July 5, 2010

Khoang Lang



Khoảng Lặng


Khoảng lặng tâm hồn nghe vấn vương
Sớm mai thức giấc đóa vô thường
Im nghe hạt nắng nằm bên cỏ
Chiếc lá lơ mơ ngủ vệ đường

Friday, July 2, 2010

Thu Cam



Thu Cảm


Chiều chưa nhạt nắng chiều qua vội
Đêm kéo màn trông đêm hóa dài
Chiếc lá trở mình xua bóng tối
Mùa thu từng cánh rụng đầy tay

Bien Khoc

Biển Khóc


Người về
Bụi đỏ hàng lau
Người đi
Biển đổ mực sầu nhân gian

Suy tư
Lời biển thở than
Sóng chưa đi ngủ
Miên man vỗ bờ

Chiec La Phan Nguoi



Chiếc Lá Phận Người


Chẳng phải tự nhiên là chiếc lá
Chỉ bởi cõi người chật trời ta