Chào mừng quý bạn đến với blog Chuỗi Ngọc.

Pages

Tuesday, May 10, 2011

Khuc Ban Chieu Thi Thoai

Khúc Ban Chiều Thi Thoại
(tháng 5/2011 by ChuoiNgoc)



- Mình uống café Khúc Ban Chiều nghe anh.
- Ừ
- Mà uống vào buổi chiều nghe anh
- Anh nhìn cô nhẹ gật đầu


Cô thích nhất buổi chiều trong ngày.
Buổi sáng và buổi trưa rõ đến không thể giấu vào đâu, như một cộng một bằng hai. Chẳng còn gì để thú vị!
Buổi tối có vẻ huyền bí như ẩn số, dễ lẩn trốn đôi khi với cả chính mình. Một cảm giác không an!
Với cô, buổi chiều, là góc khuất của ngày. Vừa lan man vừa cô đọng, bãng lãng vơi đầy với mây bàng bạc, nắng bâng khuâng, nửa e ấp nửa buông lơi như thiếu nữ xuân thì.
Thích hơn nữa là buổi chiều bên người thương, nhấm nháp hương vị đất trời đang ngả màu, gió nhẹ đưa làm dậy thêm ly café thơm nồng và giai điệu tình ca du dương.
Có lẽ cô thích cũng vì đã mấy năm hẹn hò mà cô và anh chưa lần bên nhau đi qua buổi chiều như thế.

Đến ngày hẹn, như thường lệ cô tới trễ và đinh ninh anh đã ngồi đợi cô. Nhưng lần này…

Nửa tiếng trôi qua…
- Chắc anh chưa xong việc nên tới trễ.
Cô nhủ vậy để không thể trách hờn anh.

Một tiếng…. chầm chậm trôi qua
Cô điện thoại cho anh mà chuông không reo.
- Chắc anh có chuyện gì rồi

Nửa tiếng nữa ì ạch trôi qua…
Trong cô cũng kĩu kịt bao tâm trạng. Bồn chồn, lo lắng mà không kém phần nghi ngờ, hờn trách, nhưng hơn hết là cảm giác buồn sao! Thẩn thờ nhìn quanh, mọi thứ đều nhạt nhòa. Lau vội hai giọt lệ chực rơi, cô hơi ngước nhìn lên thấy chiều đã ngả màu nhạt, mới trước đó bầu trời xanh thắm khuất cả màu mây, nắng trong veo lấp loáng mặt hồ mà bây giờ chỉ còn chút nắng vương trên cành hoa dừa. Tiếng gió và lá cây xào xạc như tiếng lòng cô se lại. Cánh lan vũ nữ uyển chuyển đong đưa trước nắng bây giờ như cũng khép lại buồn xo. Thỉnh thoảng vài cánh bằng lăng khẽ rụng xuống đất như hiên hồn cô đang nhẹ rơi…
Dường như chỉ ba chữ Khúc Ban Chiều tên quán café là còn rõ nét. Nó vo ve, nhảy múa, ngân nga thành tiếng lòng trong cô. Thế là cô đã có những chơi vơi của Khúc Ban Chiều.



- Em có viết bài thơ tựa là Khúc Ban Chiều nè anh.
- Đọc anh nghe xem
- …
- Bài thơ của em sao nghe vần điệu như bài hát vậy
- “Dzậy” hả anh!

… Và cô đã viết nên giai điệu cho bài thơ từ đó.

… Bây giờ cô vẫn thích nhất buổi chiều trong ngày dù đã có buổi chiều buồn như thế. Để rồi khi phổ nhạc cô phải sửa hai chữ câu cuối: “Sao hôm nay thấy trời như xuống thấp” thành “Sao hôm nay thấy trời như xuân thắm”. Bởi vì… Cô không thích đoạn kết buồn.



- Mai mốt em làm ca sĩ của anh nghe.
- Em hả! Í, hổng được đâu!
- Sao hông? Giọng em cao vút mượt mà nghe hay lắm đó.


Cô biết cô hát chưa kỹ thuật, chỉ là thích thì hát chứ đâu biết thế nào là lấy hơi, nhả chữ v v… Giọng cô còn mộc lắm, mộc đến thô vụng nhưng đó là giọng thật của cô, thật như con người cô vậy.
Và cô cũng biết dù hay dở thì người ấy vẫn thích nghe giọng hát cô hơn.



Thế là thơ đã phổ nhạc, nhạc đã hát thành bài, nhưng bỗng nhiên cô thấy sợ… Sợ! Không dám đăng ca khúc do mình hát, cô đưa người khác trình bày và bâng khuâng tự hỏi:
- Không biết người ấy có còn thích nghe cô hát nữa không?
- Không biết có ai muốn nghe cô hát không?

KHUC BAN CHIEU-.mpg