Trăng Thi Thoại
Lâu rồi em không ngắm trăng
Sợ ánh vàng soi mắt em thao thức
Sợ dòng sữa bạc lung linh uốn mình trên da hạnh phúc
Sợ dáng cong như thuyền lênh đênh dập dờn sóng nước
Sợ võng trăng đưa hồn về những ngọt ru xưa
Sợ ánh vàng soi mắt em thao thức
Sợ dòng sữa bạc lung linh uốn mình trên da hạnh phúc
Sợ dáng cong như thuyền lênh đênh dập dờn sóng nước
Sợ võng trăng đưa hồn về những ngọt ru xưa
-
- Anh
có bao giờ cảm nhận ánh trăng bỏng rát trên da thịt mình không anh?
- Đoạn
thơ em làm đó hở, nhiều cảm xúc lắm!
- Ờ,
nhưng ánh trăng thường hiền dịu làm sao bỏng rát như ánh nắng mặt trời mà em hỏi
vậy
- Có
chứ anh, đôi khi những đêm trăng ngồi trên sân thượng em như thấy ánh trăng đang cháy bỏng trong em.
- Thôi
cho anh xin đi Nàng Thơ ơi, em khéo tưởng
tượng vậy thôi. Giống như tự dưng em mới sổ mũi cảm ho sơ sơ lại cường điệu lên
viết bài thơ Mùa Lá Đau để bây giờ thành Chiếc Lá đau thiệt rồi đó.
- Lá
biết đau phận người thiệt mà anh!
Có khi Lá cũng trở mình
Nếu người hiểu nghĩa vô tình vì sao?
Giữ giùm Lá được vẹn màu
Thì vâng, chẳng phải Lá đau phận người
- Ừ
! Chiếc Lá Thơ đang ngủ ngon trên tay chợt
anh vô tình buông tay ra làm Lá rơi ngã xuống mặt đường chông chênh lấm
bụi trần, để bây giờ cuống Lá cong vênh rồi, không biết Lá có buồn có giận anh
không?
- Anh
còn nói nữa, Chiếc Lá trở mình như nhẹ trách rằng:
Đêm qua trăng đến khua rèm
Làm cho chiếc lá trở mình đau thêm
Nhành lan tím úa ngoài hiên
Gió ơi chở giúp muộn phiền canh thâu
- Ừ
thì trăng chỉ rọi ửng song lầu, bỏng rát trên da thịt vào Mùa Lá Đau thôi phải
không em?
- Vâng
anh, còn thì Trăng luôn gõ cửa Nàng Thơ để
viết nên Trăng Thi Thoại anh à! Anh xem nè:
Đêm trăng huyền
diệu
Hàng vạn ngôi
sao trên bầu trời lấp lánh như những viên kim cương
Vầng trăng
nhô lên giữa bầu trời, tỏa ánh sáng vàng dịu xuống không trung giống như một chiếc đèn lồng to
màu vàng rực rỡ
Những mái nhà
như được phủ một lớp vàng óng ánh do vầng trăng sơn vẽ lên
Bầu trời giống
như một bức tranh không thiếu chi tiết được điểm thêm những chấm trắng tròn xoe
lấp lánh trên thân áo.
Càng về khuya,
vầng trăng giờ đã gối đầu ngất ngưỡng lưng trời ôm một mảng sáng lớn màu vàng. Ánh
trăng êm trôi đong đưa như ru ngủ, tiếng côn trùng kêu ra rả dưới những tán lá
cây, những chồi non vừa mới nhú mầm tưởng chừng chúng đang reo mừng.
Vầng trăng phủ
lên vạn vật một màu vàng đằm thắm lại kiêu sa, muôn vật say sưa tắm trong ánh sáng trong lành đó, chìm trong đêm
trăng huyền diệu ấy, cỏ cây ngoài vườn luôn hóng chuyện cùng gió mà thầm thì nhỏ
to suốt rồi cũng im thinh trong giấc ngủ êm đềm để đến khi tỉnh giấc mới biết mình ngậm những
giọt sương mai