Thời gian cứ lững thững trôi trên dòng chảy tâm tư…
Một hôm nghe lá trầu nói cùng, ký ức bỗng nhiên ùa về bồn chồn gõ cửa. Có lẽ khi thấy vườn trầu đưa mình vào mùa xuân, mùa của yêu đương, của hẹn hò đôi lứa, của “ngày vui lá thắm chỉ hồng, trầu têm cánh phượng vôi nồng se duyên”, những lá trầu mướt xanh đong đưa trong vườn cũng chợt chấp chới bay lên đưa tôi về lại kỷ niệm vườn trầu xưa…
- Anh nè, em thích cảnh thiên nhiên sông nước hữu tình, có vườn tược, có mùi rơm rạ quyện lẫn mùi phân trâu phân
bò…
- Eo, mùi đó sao mà thơ mộng được em
- Ơ nhưng mà em thích
- Ơ nhưng mà em thích
- ….
- Vậy mình đi đâu anh?
- Vậy mình đi đâu anh?
- …
- Đi tới nơi này - Anh cười ra vẻ bí mật - Lúc nào tới nơi em sẽ biết, để xem anh nói có đúng không.
- Đi tới nơi này - Anh cười ra vẻ bí mật - Lúc nào tới nơi em sẽ biết, để xem anh nói có đúng không.
Hôm ấy anh có ý định
đưa tôi tới Mười Tám Thôn
Vườn Trầu nơi có nhiều cảnh vật và nếp sống dân dã như tôi thích, nhưng
anh còn muốn dành cho tôi một sự bất ngờ
khác nữa mà không nói cho biết. Chỉ
khi ngồi lên chiếc Mobylette trắng
ngà, loại xe cổ - mode của dân chơi
xe cổ bây giờ - Và
chạy về hướng Hóc Môn – Bà Điểm thì tôi mới biết bí mật và bất ngờ anh muốn dành cho tôi.
Ra tới xa lộ, anh chạy chầm
chậm, một tay cầm lái, tay kia nắm
nhẹ bàn tay nhỏ gầy của tôi trong bàn tay nghệ
sĩ của anh, những
ngón tay đan
lồng những ngón tay như muốn chuyền
hơi ấm cho nhau giữa cái se lạnh
của sương mai và gió sớm ngày
lập xuân. Ngồi đằng sau tôi vòng tay ra trước
ôm eo anh, dí sát mặt hít hơi ấm từ cái lưng dài xộc
đó. Mái tóc dài bồng bềnh của anh lòa xòa trước
mặt tôi như muốn quyện lấy tóc tôi cũng đang xỏa ra bay phấp
phới.
- Em có thích không?
- Có anh bên cạnh, em không còn biết gì nữa, kể cả niềm vui hay nỗi buồn.
- Đừng nói lãng nhe, anh hỏi em có thích không cơ mà .
- Hihi…
- …
- Có anh bên cạnh, em không còn biết gì nữa, kể cả niềm vui hay nỗi buồn.
- Đừng nói lãng nhe, anh hỏi em có thích không cơ mà .
- Hihi…
- …
Tới vườn trầu mới thấy được tất cả sự ấm nồng và nên thơ của nó. Hai đứa tôi
lang thang đi dưới giàn
trầu, dọc hai bên là hàng cau xa
trông tít tắp. Lá trầu một màu xanh ngút mắt, dày đặc quấn
quýt bên nhau, chiếc lá chớm vàng lại xoè ra thật to như muốn che
chở cho chiếc lá còn xanh non mơn mởn. Bước
trên con đường có
tên Lá Trầu Không nghe lòng bình yên lạ, dường như chẳng có
gì hiện hữu ngoài sự ấm áp trong tâm tưởng của tôi
và người ấy.
Ngang đầu những lá trầu tinh nghịch cứ là đà trước mặt nghiêng ngó, lúng liếng đôi mắt như trêu ghẹo như cười duyên. Phía bên này nghe xạc xào những lá trầu vừa được quết trên mình chút vôi đỏ làm cho say nồng như muốn nói cùng. Phía kia thì những lá trầu ngã ngớn bên tai như muốn hóng chuyện người.
Ừ, giả lơ tất cả, tôi và người ấy cứ thả trôi tâm tưởng bên nhau quên lãng hết mọi điều.
…
Đột nhiên, trời đang nắng ráo bỗng ầm ầm chuyển cơn giông gió, mây đen kéo đến vây kín cả vườn trầu
… Mưa từng hạt chậm chạp rơi đều
… Mưa nặng hạt rào rào rơi mau
… Mưa tuôn dòng chìm dưới cơn mưa
Vườn trầu chìm khuất trong mưa. Có hai chiếc lá chưa chớm vàng cũng bị cuốn theo cơn mưa bất chợt đó mà rơi xuống Con Đường Lá Trầu Không, như người ấy và tôi cũng bị chìm khuất trong mưa để rồi khi trời quang mây tạnh mới biết là mình
vừa trải qua một vòng sinh tử.