Chào mừng quý bạn đến với blog Chuỗi Ngọc.

Pages

Friday, January 30, 2015

Con Đường Lá Trầu Không


Thi gian c lng thng trôi trên dòng chy tâm tư
Mt hôm nghe lá tru nói cùng, ký c bng nhiên ùa v bn chn gõ ca. Có l khi thy vườn tru đưa mình vào mùa xuân, mùa ca yêu đương, ca hn hò đôi la, ca “ngày vui lá thm ch hng, tru têm cánh phượng vôi nng se duyên”, nhng lá tru mướt xanh đong đưa trong vườn cũng cht chp chi bay lên đưa tôi v li k nim vườn tru xưa…
- Anh nè, em thích cnh thiên nhiên sông nước hu tình, có vườn tược, có mùi rơm r quyn ln mùi phân trâu phân bò…
- Eo, mùi đó sao mà thơ mng được em
-
Ơ nhưng mà em thích
- ….
- V
y mình đi đâu anh?
- …
-
Đi ti nơi này - Anh cười ra v bí mt - Lúc nào ti nơi em s biết, đ xem anh nói có đúng không.


Hôm ấy anh có ý định đưa tôi tới Mười Tám Thôn Vườn Trầu nơi có nhiều cảnh vật và nếp sống dân dã như tôi thích, nhưng anh còn muốn dành cho tôi một sự bất ngờ khác nữa mà không nói cho biết. Chỉ khi ngồi lên chiếc Mobylette trắng ngà, loại xe cổ - mode của dân chơi xe cổ bây giờ - Và chạy về hướng Hóc Môn – Bà Điểm thì tôi mới biết bí mật và bất ngờ anh muốn dành cho tôi.
Ra tới xa lộ, anh chạy chầm chậm, một tay cầm lái, tay kia nắm nhẹ bàn tay nhỏ gầy của tôi trong bàn tay nghệ sĩ của anh, những ngón tay đan lồng những ngón tay như muốn chuyền hơi ấm cho nhau giữa cái se lạnh của sương mai và gió sớm ngày lập xuân. Ngồi đằng sau tôi vòng tay ra trước ôm eo anh, dí sát mặt hít hơi ấm từ cái lưng dài xộc đó. Mái tóc dài bồng bềnh của anh lòa xòa trước mặt tôi như muốn quyện lấy tóc tôi cũng đang xỏa ra bay phấp phới.
- Em có thích không?
- Có anh bên c
nh, em không còn biết gì na, k c nim vui hay ni bun.
-
Đng nói lãng nhe, anh hi em có thích không cơ mà .
- Hihi…
- …

Tới vườn trầu mới thấy được tất cả sự ấm nồng và nên thơ của nó. Hai đứa tôi lang thang đi dưới giàn trầu, dọc hai bên là hàng cau xa trông tít tắp. Lá trầu một màu xanh ngút mắt, dày đặc quấn quýt bên nhau, chiếc lá chớm vàng lại xoè ra thật to như muốn che chở cho chiếc lá còn xanh non mơn mởn. Bước trên con đường có tên Lá Trầu Không nghe lòng bình yên lạ, dường như chẳng có gì hiện hữu ngoài sự ấm áp trong tâm tưởng của tôi và người ấy.
Ngang đu nhng lá tru tinh nghch cđà trước mt nghiêng ngó, lúng liếng đôi mt như trêu gho như cười duyên. Phía bên này nghe xc xào nhng lá tru va được quết trên mình chút vôi đ làm cho say nng như mun nói cùng. Phía kia thì nhng lá tru ngã ngn bên tai như mun hóng chuyn người.
, gi lơ tt c, tôi và người y c th trôi tâm tưởng bên nhau quên lãng hết mi điu.

Đt nhiên, tri đang nng ráo bng m m chuyn cơn giông gió, mây đen kéo đến vây kín c vườn tru
… Mưa tng ht chm chp rơi đu
… Mưa nng ht rào rào rơi mau
… Mưa tuôn dòng chìm dưới cơn mưa

Vườn tru chìm khut trong mưa. Có hai chiếc lá chưa chm vàng cũng b cun theo cơn mưa bt cht đó mà rơi xung Con Đường Lá Tru Không, như người y và tôi cũng b chìm khut trong mưa đ ri khi tri quang mây tnh mi biết mình va tri qua mt vòng sinh t.  

Friday, January 23, 2015

Ghen

(Em có ghen nhiều không em)
Ơ ai thèm ghen với người quá khứ
Hờn làm gì những điều xưa cũ
Khi tương lai ảo ảnh thì dĩ vãng vô hình
Hiện tại nhiều đêm không ngủ
Có phải vì em ghen?

(Vậy em ghen chút chút hả em)
Em nói rồi mà anh
Ai thèm quan tâm chuyện đời lữ thứ
Bận lòng chi khối tình anh lũ khũ

(Sao em hay giận anh)
Vì… em nói rồi đó…
(Sao bực anh được hở)
Vì…em như củ hành tây với lớp vỏ ngoài khô sần xù xì
Để giấu che hương vị cay nồng ngọt nét yêu thương từ trong sâu thẳm
Vì… em như nước mặt hồ bình yên
Mà dòng chảy tâm can luôn xôn xao sóng biếc
Vì… em như bờ cát dài tưởng nằm im
Nhưng xa ngút chân trời vẫn dặn lòng thương nhớ
… Một dòng trôi…
Cứ cuốn xoay cứ nhấn chìm cho hồn mệt đứ
Dù anh có ngàn lần tự thú
Có hoàn nguyên con tim bối rối
Có giả bộ hiền lành như chiên ngoan xưng tội
Em chả thèm ghen tí tị tì ti
Em chả ghen nhiều ghen ít làm chi

Nhưng mà anh ơi
Bóng gió mây trời
Em biết em ghen hơn mọi thứ trên đời
Em biết em ghen hơn tất cả mọi người
Em biết em ghen hơn mấy cô nàng anh đã quên rồi
Nên cứ giận anh thôi

Ơi cái ghen ngầm mà như sóng giạt
Cái giận thầm mà như băng trôi
Nỗi bực tức nấu nung như diệm sơn chờ giờ phún xuất
Làm sao nói cho vơi niềm tâm cảm
Anh biết không thì ra em tưởng hiền lành mà chao ôi ghen dữ lắm
Ghen cả khi thức lẫn khi mơ ngủ
Ghen không biết bao nhiêu cho đủ
Nên cứ giận anh thôi
... 

: “… sao không tìm em sớm một giây không ngược thời gian chờ em thêm vài phút cho em được một đời hạnh phúc để bây giờ em giận quá hóa ghen…”

Khung Cửa Hẹp



Ta gặp nhau  nơi khung cửa hẹp
Hun hút sâu là mây gió lao xao
Vạt nắng chiếu lưng chừng đứng nép
Thoáng ngập ngừng pha lẫn nao nao
Nơi gặp nhau lối đi – về đều hẹp
Bóng thời gian choáng mất lâu rồi
Còn xa xót tháng ngày qua em muốn dừng hay đi tiếp?
Khi dư hương lem lấm mắt cùng môi

Thì đừng để em phải xa anh nữa
Cánh cửa lòng đóng - mở mấy lần
Đau…
Đừng để em một mình. Như đốm lửa
Giữa mịt mù gió lốc
Lửa tàn mau

Đừng để em một mình nơi khung cửa
Gót chông chênh
Không biết lối vào – ra
Sẽ vấp ngã nơi bậc thềm
… Bao lần nữa?
Vì bên ngoài trời đất quá bao la

Đừng để em lửng lơ miền hạnh phúc
Có góc phố
Có con đường chân đi miết thành quen
Có ánh mắt
Có bờ môi luôn thao thức
Có phương trời
Có nhiều người nhắc gọi tên

Đừng để em phải đổ xô vào nhớ
Có rất nhiều kỷ niệm khó mà quên
Có…
Bao điều xưa-nay  mới-cũ lạ-quen dữ-hiền chung-riêng sóng gió-bình yên
Anh biết rồi đó
Cứ vây lấy đời em

Này cô bé
Nói nhiều ghê đưa tay đây anh dắt em đi tiếp
Thì tay em đã trao hết anh mà
Ừ mình cùng nắm tay nhau em nhé
Bàn tay anh mười hoa tay rất đẹp
Sẽ dắt em đi khắp cõi ta bà