
Biển Vẫn Đợi Em
Người về viết khúc nhạc chiều
Giẫm bờ cát mịn hắt hiu chân trần
Gót xưa in dấu đôi lần
Mai rồi biển nhớ âm thầm gọi tên
Muôn trùng
Biển vẫn đợi em
Bờ cát đừng dỗi hờn khi biển lặng
Có bao giờ sóng nước lại thôi reo
Và biển nữa mặn chi cho khô đắng
Thuỷ triều dâng mới đó vội gieo neo
Rồi em lại một mình đi ra biển
Con nước đẩy đưa
Xa tít trùng khơi
Sóng chồm lên
Quất roi hờn đau điếng
Bỗng nằm im
Như riêng hiểu chuyện người
Thì ra biển
Cũng biết dỗi đó thôi
Dỗi lũ dã tràng quên không xe cát
Dỗi gió bạt ngàn thổi phai khúc hát
Dỗi hạt mưa sa thành thác điên cuồng
Từng sợi rong rêu quấn quanh đá buồn
Lớp sóng nhấp nhô quây bờ cát lở
Chợt hiểu trong mơ
Thuỷ triều vẫn nhớ
Chưa sóng bạc đầu
Còn vỗ thiết tha
Biển nghìn thu lạ lắm phải không anh?
No comments:
Post a Comment