Màu Ảo Giác
Sáng ra gặp hai chữ Đêm Qua
Rơi từ trang lịch ngày năm ấy
Bên song cửa thấy trước hiên nhà
Một nụ hồng vừa mới nở hoa
Đâu đây nghe ríu rít chim ca
Gió đong đưa lá cành xào xạc
Mùi quả chín thơm bay ngào ngạt
Giọt hương mai trong vắt lan ra
Khoác vào hồn màu khói sương của đất
Mà cũng lạ bầu trời xanh đẫy mắt
Bên song cửa vân vê nỗi nhớ
Phà hơi thở lên ô kính trong
In mờ mờ bóng hình ai đó
Vẽ vòng vèo thành mối bòng bong
Em khờ quá bao giờ hiểu nổi
Một tiếng Yêu nghĩ đến rối bời
Một chữ Anh rớt xuống bên đời
Mà cũng lạ nhớ chi nhiều đến thế
Bên song cửa vo ve ảo giác
Nghe đong đưa bóng nắng qua thềm
Sờ đôi má bừng ánh mặt trời
Chạm bờ môi ngọt vị bình minh
Dường như người đã đến bên ngồi
Nên tâm hồn nồng nàn quá đỗi
Mà cũng lạ giác quan mà say lắm
Ào ạt đến như mùa đang độ tuổi
Nắng đan tay thành từng xâu chuỗi
Trải bầu trời muôn cầu vồng lợp ngói
Ôm vừa kín thân người hơi nồng ấm
Chiếc áo màu ảo giác ngày đông
____________________
Saigon, tháng 01.2010
No comments:
Post a Comment